Một ngày nắng đẹp, ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng tĩnh lặng của bệnh viện tâm thần. Vị bác sĩ lặng lẽ đến và ngồi bên cạnh cô gái trẻ, ánh mắt trìu mến nhìn vào đôi mắt huyền bí của cô. Tóc mềm mại của cô nhè nhẹ lay đuôi theo những cơn gió nhẹ nhàng từ cửa sổ. Đưa tay ra, vị bác sĩ lấy bức hình gia đình của cô, những ký ức ngọt ngào và ấm áp dường như vẫn còn đọng lại trong mỗi khoảnh khắc. Ông cố gắng khơi gợi những kí ức về ngày hạnh phúc ấy, những nụ cười, những cánh hoa đua nhau khoe sắc. Cô gái trẻ nhìn vào bức hình, hồn nhiên và ngây thơ nhưng trong đôi mắt ẩn chứa một sự lẻ loi và đau lòng không thể diễn tả. Thông qua từng cử chỉ, vị bác sĩ lắng nghe từng lời kể của cô gái. Những rung cảm, những khát khao, những đau thương chưa được giải thoát. Những tiếng cười vang vọng dường như vẫn còn vọng lại trong căn phòng lạnh lẽo, làm cho không gian xung quanh trở nên ấm áp hơn. Đôi khi, những kí ức về quá khứ giống như những đốm sáng hi vọng giúp cô gái tìm lại chính mình trong cuộc sống mịt mờ và khó khăn này.