Trong bức màn trắng đen của bộ phim, chưa có điều gì thú vị nổi bật, chưa có cốt truyện nào khơi gợi cảm xúc của người xem, chưa có những nhân vật sâu sắc và hấp dẫn. Chỉ là một không gian trống rỗng, chưa được điền vào bởi bất kỳ sự sáng tạo nào, như một bức tranh chưa được hoàn thành, chưa có linh hồn, chưa có hơi thở. Đó chính là điều nhắc nhở cho những người làm phim trách nhiệm hơn, để tạo ra những tác phẩm đích thực, đánh thức cảm xúc và tri-thức của khán giả.