Trên ngọn đồi xanh mướt, Tom ngồi trên băng ghế gỗ cũ, nhìn ra phía xa với ánh mắt mơ màng. Một cơn gió nhẹ lướt qua, đưa anh về với những ký ức hồi tưởng mỏng manh trong tâm trí. Thế giới của anh giống như một bức tranh vẽ nhiều sắc màu, mỗi sắc màu là một mảnh ghép nhỏ của quá khứ. Những nốt nhạc xa xôi vọng về, những người bạn đã từng tồn tại, và cô con gái xinh đẹp với mái tóc vàng như nắng. Tom không thể nhớ rõ, nhưng trong giấc mơ, anh thấy mình là một cậu bé mười tuổi, tự do tung hoành trong khoảnh khắc hồn nhiên. Âm nhạc phủ lên không gian, lấp đầy trái tim anh bằng những cung đường vô tận. Đôi mắt anh sáng lên, như muốn thể hiện sự kỳ vọng và niềm hy vọng về tương lai. Nhưng rồi, ánh nắng dần phai nhạt, biến mất vào hư không khi giấc mơ tan biến. Tom nhận ra rằng anh đang rơi vào hôn mê, hôm nay không phải là ngày mới, mà là một cơn ác mộng lặp lại từng ngày. Liệu anh có thể giữ lại những gì đã mất, hay định mệnh đã lấy đi tất cả mọi thứ một cách tàn nhẫn?