Trong cuộc đại dịch lan rộng như lũ lụt, cuộc sống của người dân bỗng trở nên thăng trầm và không chút bình yên. Trong số đó, có một giáo viên nơi địa bàn hẻo lánh, những cơn mệt mỏi dường như đã tiềm ẩn trong cơ thể anh như một vết thương không thể chữa lành. Mỗi ngày, anh đều phải chịu đựng áp lực vừa từ công việc giảng dạy, vừa từ nỗi lo sợ về sức khỏe và cuộc sống của mình. Một ngày, khi kiệt sức đến cùng, anh vô tình nghe được tiếng cười nhạo từ dưới bàn tay của học sinh trong lớp học trực tuyến. Tiếng cười ấy làm lòng anh đau nhói, như một cú dao sắc bén đâm vào tâm hồn nhiều lần liên tiếp. Trái tim anh nổi lên ngọn lửa tức giận, những ý nghĩ xấu xa và bịnh hoạn bắt đầu nảy nở trong tâm trí anh. Anh quyết định, từ giờ đây, sẽ không để bản thân mình bị hủy hoại bởi sự thô bạo và thiếu tôn trọng. Anh thề rằng, anh sẽ trả thù cho sự xúc phạm một cách nồng nhiệt và đắng cay, để những kẻ tàn độc nhận được bài học đắng chát về sự thấu hiểu và tôn trọng, bởi khi mạng sống mà anh hy sinh hết bản thân làm dấy lên niềm vinh quang ẩn sau sự hi sinh không tiếc nuối.