trong quãng thời gian dài xa cách. Từng ngày trôi qua, ông cảm thấy như thời gian không ngừng trôi đi, cơ thể già nua của cha mình là minh chứng rõ ràng nhất. Nghệ sĩ buồn bã quyết định lắng nghe những lời ông đã từng nói, những âm thanh cuối cùng mà ông mong muốn truyền đạt trước khi rời xa thế giới này. Nghệ sĩ ngồi bên cạnh giường của cha, lắng nghe những lời của ông như những giai điệu cuối cùng của một bản nhạc dương cầm. Những kỷ niệm rơi vào lòng nghệ sĩ như những bông hoa dại nở rộ trên sa mạc khô cằn. Trái tim ông đong đầy những kí ức, những kỉ vật vô giá mà ông không bao giờ muốn lãng quên. Trong đêm tĩnh lặng, nghệ sĩ truyền đạt những mảnh ghép cuối cùng của câu chuyện đời ông, những lời đã nói của cha như những phùng khích cuối cùng trước khi tắt ngay lúc bình minh vừa đến. Ông cảm nhận rằng, trên con đường của mình, không có gì quý hơn là những lời từ người cha thân yêu, những lời đã thấm sâu vào tâm hồn, cho ông biết cuộc đời này đã trân trọng sống mỗi khoảnh khắc không ngõ lời. Đó mới chính là lời đã nói, lời đã nở hoa trong lòng nghệ sĩ, để mãi mãi được truyền bá, được gieo trong bất kỳ ai gặt hái tình yêu vĩnh cửu.