Trong bức tranh tăm tối của căn phòng, tiếng còi xe cảnh sát vang lên vang lên vang lên, đánh thức con tim già nua của ông già, người đã sống qua bao thăng trầm trong cuộc sống. Anh nhìn vào đôi mắt đầy sự chán ghét của vợ mình, cảm thấy nỗi giận dâng trào trong lòng. "Anh không nên bắn chết anh ấy!" vợ anh hét lên, giọng điệu của cô phản kháng và đau đớn. Nhưng sĩ quan cảnh sát chỉ cười khẽ, đôi mắt lạnh lùng và không khoan nhượng nhìn người phụ nữ trước mắt mình. Trái tim anh đang đau đớn vì nỗi đau không thể diễn tả, nhớ về những lời nói dối mê tín của anh đã khiến tình cảm hôn nhân giữa họ suy tàn. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, rối tung trong cơn ác mộng mà anh không thể thoát ra. Những năm tháng hạnh phúc dường như đã biến mất, thay vào đó là những vết thương không bao giờ lành hẳn. Sự hiểu biết và lòng tin đã tan biến, để lại một cái hố đen không lối thoát. Cuộc sống của họ, từ ngôi nhà bình yên đến tình yêu mãnh liệt, tất cả đã bị phá vỡ và biến mất trong cơn gió lạnh lẽo của bi kịch hôn nhân.