Trước đám học trò đông đúc, thầy giáo đứng lên như một vị thần trong ánh sáng lòe loẹt của bàn đèn chiếu sáng. Ánh mắt sâu thẳm của ông nhìn lướt qua từng khuôn mặt trẻ trung, đầy hứng thú. Với giọng điệu trầm ổn, ông cố mô tả về một thế giới mà không có tự do, không có công bằng, chỉ có sự kiểm soát tuyệt đối của quyền lực độc tài. "Nhìn xung quanh các em, hãy tưởng tượng rằng mỗi bước đi, mỗi lời nói của mình đều bị kiểm soát, đánh giá và giám sát. Không tự do để thể hiện bản ngã, không định hướng cho tương lai. Chỉ là bị định rõ lịch trình, nguyên tắc, và không thể phản kháng." Những từ ngữ của thầy giáo như những luồng lửa bén rừng thêm sáng trong tâm trí của từng học sinh. Họ nhìn nhau với sự lo lắng và bàng hoàng, nhận ra rằng cuộc sống dưới chế độ độc tài chuyên chế không phải là sự lựa chọn tốt. "Trong một xã hội mà người ta bị mất đi sở thích, ý kiến cá nhân và quyền tự do, con người như một con rối bị kéo dây và điều khiển. Chính vì vậy, chúng ta phải đấu tranh, bảo vệ và giữ vững cho mình những giá trị dân chủ, tự do và công bằng. Hãy biết trân trọng những gì mình đang có, trước khi chúng biến mất." Mỗi từ ngữ của thầy giáo đều như một lời cảnh tỉnh, mở mang tầm nhìn cho các em học sinh về một thế giới mà họ cần phải bảo vệ, yêu quý và đấu tranh cho. Đứng đằng sau bức tường của sự tự do là sự tự do chúng ta phải tự mình bảo vệ và không bao giờ để mất.