Một người đàn ông đang trong cuộc đời trung tuần, cuộc sống đã tan vỡ với việc vợ ly dị và mỗi tuần chỉ được thăm con một lần. Điều tồi tệ hơn khi ông mất việc và bị thất nghiệp, khiến nỗi uất hận và nỗi buồn nặng nề nhấn chìm trái tim ông. Sự căng thẳng và bế tắc đạt đến đỉnh điểm khi ông bị kẹt xe giữa trời nắng gay gắt, vì quá nhiều xót xa và tồi tệ, ông quyết định bỏ xe lại và bắt đầu bước đi về nhà. Trên con đường dài u ám, ông không ngớt trút giận vào những thứ gặp phải, từ những người đi đường mà ông cho rằng họ chỉ xem thường cuộc sống của mình, đến những phế phẩm trên đường mà ông cảm thấy chúng giống như tản đào trừ gia. Nhưng giữa những cơn giận dữ và buồn bã, ông dần nhận ra rằng sự giận dữ không giải quyết được vấn đề gì cả. Ông cảm thấy mình cần phải thay đổi, cần tìm lại niềm tin và hy vọng trong cuộc sống. Cuộc hành trình đi bộ về ngôi nhà êm đềm trở thành một cơ hội để ông suy nghĩ, để ông nhận ra giá trị thực sự của hạnh phúc và bình yên. Để ông thấy mình lại là một con người, không phải là biểu tượng của sự đau khổ và uất hận.